Một nữa tình yêu

Có một chàng trai và một cô gái,họ yêu nhau, tình yêu của họ rất đặc thù nhưng chính cái đặc trưng đó đã dần dần làm chàng trai cách biệt cô gái hơn.Chuyện gì tới cũng đã đến, tình yêu đặc trưng đó kéo dài được 2 năm thì chàng trai nói lời chia tay.Cô gái không bất ngờ, thậm chí còn chuẩn bị trước tinh thần rồi vậy mà chẳng thể giấu nổi sự thống khổ, đớn đau đến toang hoang cõi lòng khi nhìn chàng trai lao ngay vào mối tình mới.Cô nỗ lực níu kéo, nhưng tất cả đều vô ích, chàng trai tảng lờ cô đi, không trả lời bất cứ tin nhắn hay email nào của cô, coi như cô không tồn tại trên cõi đời này vậy.Vẫn biết mọi lỗi lầm là do mình thế mà cô gái vẫn cảm giác như bị phản bội,cô đã khóc, khóc nhiều như thế nào cô cũng chẳng nhớ nữa...."2 năm, chẳng thể nói lên được điều gì cả, kỷ niệm không có, một ký ức cũng không,mình đã tin mình có thể chờ, nhưng lòng tin không thể nuôi sống được bởi sự mơ hồ...".Từng câu,từng chữ trong blog của chàng trai như hàng ngàn con dao cứa nát trái tim cô gái, cô chẳng thể đọc tiếp được nữa bởi hai mắt đã nhoè nước."Chẳng nói lên điều gì ư? Không kỷ niệm, không ký ức gì ư? Vậy những ngày tháng đã qua là như thế nào đây? Thế là sao? Là sao? Là sao????" - cô gái cứ lẩm nhẩm một mình trong tiếng nấc nghẹn ngào.Phải chăng sau khi chia tay mọi thứ đều trở nên vô nghĩa và phũ phàng như vậy? Cô gái đau lắm, buồn lắm, càng căm hờn chàng trai bao nhiêu cô lại biết rằng mình yêu chàng trai nhiều bấy nhiêu....
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua, cứ ngỡ mọi chuyện đã trở thành kỷ niệm, trái tim đã ngủ yên chấp nhận sự thật nhưng hình ảnh chàng trai vẫn luôn trong tâm tưởng cô gái.3 năm trời sống trong nỗi đau,sự dằn vặt, dày vò về các lỗi lầm đã gây ra,cô gái quyết định nói cho chàng trai toàn bộ thực sự.Cô không mong nhận được sự thứ lỗi từ chàng trai, cô chỉ muốn nói ra để tìm cho mình một tí thanh thản....Cô gái không thể ngờ chàng trai lại tha thứ cho mình đơn giản như vậy,chàng trai còn nói hãy tạo thời cơ để làm lại từ đầu.Cô gái hạnh phúc lắm, sung sướng lắm, cứ ngỡ tấm lòng của mình đã được đáp lại nhưng ở đời ai biết trước đâu chữ "ngờ".Sau khi đạt được mục đích của mình,chàng trai lại bỏ rơi cô gái.Cô không trách, không giận, không hận chàng trai, cô gái thấy rằng dù chàng trai có đối xử tồi tệ với cô như thế nào cũng chẳng thể bằng các gì cô đã làm.Cô lại buồn,lại đau khổ, cô gái cố gắng lạc quan chờ mong một ngày chàng trai sẽ liên lạc với mình, kỳ vọng một ngày chàng trai sẽ hiểu được tình cảm của cô nhưng.....cái ngày đó sẽ mãi ở trong nghĩ đến mà thôi.Cô gái ngây thơ dại khờ đã quá hy vọng rằng chàng trai sẽ quay lại với mình, đáng ra cô gái nên nhận ra sớm,3 năm, thời gian thay đổi, con người cũng đổi thay theo vòng quay biến chuyển đó, tình yêu ngày xưa vẫn nguyên lành, vẫn sống mãi trong lòng cô gái, nhưng nó đã tan biến từ lâu đối với chàng trai rồi....các kỷ niệm cứ ùa về như cào xé tâm sự, nhớ chàng trai lắm nhưng cô gái không thể liên lạc bởi chàng trai sẽ chỉ thêm khó chịu, sẽ lại lờ cô đi và coi thường cô."Lợn hâm, lợn hâm,...", cái biệt danh mà chàng trai ngày trước vẫn thường gọi cô, tiếng nói đó cứ vang vọng trong đầu cô mãi.Cô gái thèm được một lần nghe chàng trai hát trong điện thoại mỗi lần cô im lặng không nói gì, chàng trai thường hát cho cô nghe bài "Tình yêu tôi hát"."Anh nhớ em buồn vui nơi đó, anh nhớ em từng đêm gió về,bao ước mơ một đời thiếu nữ,theo lá rơi con sông mùa thu.Xuân tha thiết mùa xuân đi mãi, em ghé qua dừng chân đứng lại, đong đếm chi niềm vui nước mắt, tre vẫn xanh hai bên đường ta.Theo gió qua miền quê hoang vắng,cho tiếng dương cầm đêm chết lặng,em có nghe tình yêu tôi hát khi nắng xôn xao trên hàng cây....". Cô gái lầm bầm hát một mình, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.Ngày xưa sẽ mãi là ngày xưa thôi, chẳng bao giờ trở lại cả...Cô gái lại cắn răng chịu đựng,các giọt nước mắt lại rơi....
Ít lâu sau, cô gái tốt nghiệp đại học và được làm việc trong một công ty liên doanh nước ngoài.Mấy năm làm việc chăm chỉ, nhiệt tình với công việc rồi vận may đã mỉm cười khi cô được giao cho làm một Công trình rất quan trọng.Cô gái dốc toàn bộ sức lực, khả năng và kinh nghiệm cho dự án và Công trình đã thành công mĩ mãn,cô được thăng chức, tương lai sáng lạn dần mở ra trước mắt nhưng phải chăng cuộc đời vẫn thường bất công với các con người khốn khổ? Sức khoẻ của cô gái dần yếu đi, cứ nghĩ do dự án vừa rồi đã vắt kiệt lực của mình nên cô không mấy bận tâm và lại lao đầu vào công tác cho tới một ngày cô gái ngất ngay trên bàn làm việc.....Tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện và bụng đau nhói, vừa qua cô rất hay đau bụng nhưng nghĩ dạo này ăn uống thất thường nên chỉ là đau bao tử bình thường.Nhìn mẹ ngồi bên giường bệnh khóc thút thít, cô gái cười :"Con có sao đâu, chẳng qua vì làm việc quá sức thôi".Người anh trai lại gần, đôi mắt long lanh đầy nước, tay khẽ run run đưa cho cô tờ giấy.Cô suýt ngất khi đọc dòng chữ :"Ung thư dạ dày công đoạn cuối".Cô cố bình tĩnh lại nhưng hai mắt đã hoa đi, tai ù ù không còn nghe thấy tiếng gọi của mọi người, cô gái lặng lẽ nằm xuống, đắp chăn, hai mắt đẫn đờ nhắm lại.Mọi người trong gia đình lặng im từ từ ra ngoài.Khi biết chắc chắn không còn ai trong phòng, cô gái bắt đầu khóc, cô hoang mang, sợ sệt, 25 tuổi, tương lai mới khởi đầu rộng mở thế mà cô phải giã từ cõi đời này sao? 25 năm, cô chưa bao giờ cảm nhận được một hạnh phúc trọn vẹn, cô đã nghĩ số mình khổ trước, sướng sau, vậy mà.....Đầu óc rối tung, cô không còn nghĩ thêm được gì nữa, cô cứ khóc, khóc tới phát nấc, khóc cho đến khi mệt quá ngủ thiếp đi.......Cô gái không còn nằm trong viện nữa,cô về nhà, đã 4 hôm rồi, cô gái cứ nằm im lặng, không nói gì.tới ngày thứ 5, mọi người đều ngạc nhiên khi cô cười nói vô tư như thường có chuyện gì xảy ra, ai cũng xót xa nhưng cũng quyết tâm vui vẻ đáp lại bởi cô không còn sống được bao lâu nữa....Cô gái đã nghĩ suy rồi, cô phải sống những tháng ngày cuối cùng thật lạc quan, vui vẻ.Phải, cô đã rất vui, mọi người trong gia đình đều để ý, nhiệt liệt chăm sóc cô, cô gái đã được nhận các điều trước đây mình chưa bao giờ có nhưng......chỉ một điều nữa thôi, cô muốn gặp chàng trai, muốn được nhìn thấy khuôn mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó,muốn được nghe giọng nói ấm áp đó, muốn được nói rằng trái tim cô mãi thuộc về chàng trai, sau bao năm tình cảm của cô vẫn không hề thay đổi....Cô nghĩ, mường tượng nát óc mà nghĩ không ra một lý do chính đáng để chàng trai đồng ý gặp mình, rồi cô sợ rằng bây giờ có khả năng chàng trai đã có vợ con, có một gia đình hạnh phúc rồi,sự xuất hiện của cô sẽ làm xáo trộn cuộc sống hạnh phúc đó thôi và cô quyết định.....im lặng.
Một buổi chiều tháng 6 mưa dầm dề, cô gái nằm trên giường, thở một cách cạnh tranh, cô gái run run giơ tay vẫy người em họ thân thiết nhất với mình, ghé miệng sát vào tai người em họ nói thầm một điều gì đó....rồi cô nhắm mắt ngủ.....và không bao giờ dậy nữa.....
Một năm sau,vào ngày giỗ đầu của cô gái, chàng trai nhận được một bưu phẩm giấu tên và liên hệ người gửi, trong đó là một quyển sổ với hình bìa là hai con thỏ trắng trông rất xinh, đó là quyển sổ nhật ký của cô gái, cô đã ghi lại tất cả những tình cảm yêu, thương, nhớ nhung, ấm ức của mình đối với chàng trai trong quyển sổ đó.Đọc hết quyển sổ, chàng trai thẫn thờ nhìn các tấm ảnh chụp cô gái kẹp trong đó.Cô gái không phải một người con gái xinh đẹp mĩ miều, nhưng cô có đôi môi thật đẹp với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, hồn nhiên nhưng lúc nào cũng như ẩn chứa một nỗi buồn không tên, và quan trọng cô gái có một tâm hồn đẹp, một trái tim chung thuỷ, thực tâm thảng hoặc có.tại sao tới lúc đó chàng trai mới nhận ra những vẻ đẹp tuyệt diệu ấy? Đã quá muộn rồi...Chàng trai chợt nhớ mình đã từng nói với cô gái:" Cho dù em có như thế nào thì anh vẫn yêu em, anh yêu con người của em cơ mà...".Tình yêu của hai người là một tình yêu đặc trưng, họ đã đến với nhau bằng sự gắn kết giữa hai tâm hồn,hai con người đến với nhau bằng chính bản thân họ chứ không phải bằng bề ngoài.Chàng trai đã từng yêu cô gái nhiều lắm, vậy vì sao chàng trai lại đối xử với cô gái như vậy? có khả năng vì chàng trai không đủ lòng vị tha, không đủ lòng tin hoặc chàng trai không thể ngờ rằng cô gái chính là tình yêu đích thực của mình...các giọt nước mắt lăn dài trên má chàng trai,đây là lần đầu tiên chàng trai khóc vì một cô gái.Người ta nói đàn ông chỉ khóc khi bất lực trước một việc nào đó.Cũng phải thôi, cô gái đâu còn tồn tại trên cõi đời này, dù có muốn nói một lời xin lỗi, một câu giã biệt cũng chẳng được nữa, chàng trai đã đánh mất tình yêu của đời mình mãi mãi rồi.....
Một thời gian sau, chàng trai trở nên rất nổi tiếng trong vai trò người viết kịch bản kiêm đạo diễn và quay phim của bộ phim "Một nửa tình yêu" - bộ phim về câu chuyện tình giữa chàng trai và cô gái, chỉ có điều bộ phim có một kết thúc có hậu hơn.Bộ phim đã thành công vang dội, chiếm được rất nhiều tình cảm của khán giả và tốn nhiều giấy bút của giới tạp chí.

Chàng trai đã hiểu và thấm thía được những nỗi đau mà cô gái từng chịu đựng khi không được ở bên người mình yêu, không thể bày tỏ tình cảm với người ấy, thầm lặng chịu các cơn đau đến thắt lòng khi các kỷ niệm cứ tràn về không báo trước.........
Chàng trai không lấy vợ, sống đơn thân, chàng trai đã từng tâm tư trên một tờ báo rằng:" Tôi chỉ thành thân với một nửa trái tim mình, nửa đó chỉ tồn tại độc nhất có một thôi, nhưng một nửa trái tim tôi đã ra đi mãi mãi rồi, không ai có thể thay thế được, mọi sự thay thế đều là cà nhắc cả", rồi chàng trai trầm ngâm đọc hai khổ thơ trích trong bài thơ "Đôi dép" của Nguyễn kiên trinh :
"....
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
...
Hai mảnh đời thầm lặng bước cùng lúc
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia..."

Một buổi chiều tháng 6 mưa xối xả, chàng trai trút hơi thở chung cục............

Trên đời này đã có bao nhiêu chàng trai cứ mải miết chạy theo các cái na ná tình yêu mà đánh mất đi tình yêu thực thụ của đời mình? Hãy đến với nhau bằng tâm hồn, sự vị tha và lòng tin tưởng, đừng yêu nhau chỉ vì vẻ bề ngoài,đừng quan sát vào lỗi lầm, các điểm không hoàn hảo (perfect), hãy để trái tim hướng tới những trị giá thực thụ cao đẹp của tình yêu....

Nhận xét